Chợt nhận ra rằng em yêu anh

1113 lượt xem

Anh đến bên đời tôi như một sự tình cờ, khi đó tôi đang làm thêm tại một quán cafe “Hát với nhau” vào buổi tối. Đêm hôm đó anh xuất hiện với khuôn mặt sáng và nụ cười hiền, đặc biệt anh có đôi mắt rất đẹp, bước vào quán anh chọn cho mình một chỗ ngồi gần sân khấu và gọi một ly cafe sữa, ấn tượng đầu tiên với tôi đó là một nụ cười thân thiện và không quên một lời cảm ơn khi tôi mang ly cafe đến. Hôm đó anh đã ngỏ lời làm quen và xin số điện thoại của tôi, bình thường người ta xin số điện thoại rất ít khi tôi cho số thật, vì tôi là sinh viên nên rất sợ bị làm phiền vào những giờ học ở trường, ấy vậy mà chẳng hiểu sao hôm đó tôi lại cẩn thận viết số điện thoại mình vào mảnh giấy nhỏ rồi đưa cho anh.

Những ngày tiếp theo và cả thời gian sau đó, đêm nào anh cũng ghé qua quán uống cafe. Anh luôn đến sớm và chọn cho mình chỗ ngồi quen thuộc gần quầy phục vụ, anh thường dõi ánh mắt của mình theo từng bước chân của tôi, điều đó khiến đôi khi tôi cảm thấy ngại ngùng và hơi mất tự nhiên. Mặc dù vậy nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh tôi vẫn nở một nụ cười thật tươi để đáp lại. Thời gian trôi đi như thế, anh vẫn sang quán từng đêm, tôi vẫn chào anh với những nụ cười tươi và ánh mắt thân thiện, bỗng một ngày anh gọi điện cho tôi và ngỏ ý muốn hẹn gặp riêng tại một quán cafe khác, dù không muốn gặp nhưng tôi cũng không muốn từ chối vì sợ anh buồn. Hôm đó anh đã ngỏ lời yêu tôi, không quá bất ngờ trước những gì anh bày tỏ nhưng có lẽ lúc đó tôi hơi hờ hững và lạnh lùng, tôi đã từ chối anh và nói rõ cho anh biết rằng tôi chỉ xem anh như một người khách quen của quán mà thôi. Sau lần đó anh vẫn sang quán nhưng dường như mỗi lần nhìn thấy tôi ánh mắt anh có vẻ đượm buồn hơn, còn tôi vẫn một nụ cười tươi và ánh mắt thân thiện như trước.

tinh yeu em

Dạo đó chương trình học hành nhiều nên tôi xin nghỉ không làm thêm ở quán nữa, trong thời gian đó anh đã nhắn tin và gọi điện cho tôi rất nhiều, thời gian đầu tôi cũng thấy vui vì có người để được sẽ chia những buồn vui trong cuộc sống nhưng rồi chẳng bao lâu tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, thậm chí còn bực mình và ghét anh vì số lượng tin nhắn anh gửi cho tôi ngày càng nhiều và toàn những lời nói yêu thương khiến tôi rất khó xử, dù rằng đã nói rõ lòng mình cho anh hiểu thế nhưng chẳng hiểu lúc đó anh nghĩ gì mà vẫn không ngừng nhắn tin và gọi điện, cuối cùng tôi chọn cho mình sự im lặng, một sự im lặng mà theo anh nói là vô tình đáng sợ.

Xem thêm  Bạn gái nghèo, tôi phải bỏ thôi

Rồi xuân về, Tết đến thời gian đó chuyện tình cảm của tôi cũng gặp trắc trở nên tâm trạng đang rất buồn, đó cũng là khoảng thời gian những tin nhắn của anh thưa dần, nhiều lần tôi cầm điện thoại trên tay tính nhắn tin cho anh nhưng nhiều khi những tin viết xong lại thôi không gửi. Tôi đã quen cái cảm giác được nghe tiếng chuông điện thoại reo, được đọc những dòng tin nhắn của anh (dù rằng không thích) giờ đây vắng đi sao lại có cảm giác hụt hẫng và mất đi một điều gì đó. Qua Tết tôi gửi cho anh một tin nhắn chúc Tết muộn màng, ngay lập tức tin nhắn của anh hồi âm, thế nhưng thêm một lần nữa tôi lại chọn cho mình cách im lặng, đó cũng là khoảng thời gian chuyện tình cảm của tôi thật sự đổ vỡ, một cuộc tình tan kéo theo đó là sự cô đơn, buồn khổ, và tâm trạng tôi lúc đó cũng vậy. Trong một lần đi dự sinh nhật bạn về tôi đã say, chẳng hiều sao lúc đó người mà tôi nghĩ đến không phải là người tình vừa chia tay mà lại chính là anh, gần 11h đêm tôi cầm điện thoại lên và dò tìm số của anh, tôi nói với anh rằng: “Anh có thể đi uống cafe với em được không?”. Qua một vài câu trao đổi cuối cùng anh cũng nhận lời, chúng tôi đến quán cafe mà ngày trước tôi từng làm thêm, đêm đó chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, và cũng từ đó anh tiếp tục gửi những dòng tin nhắn cho tôi, nhưng lần này anh không mấy khi đề cập đến chuyện tình cảm, và dĩ nhiên tôi cũng không còn chọn cách im lặng nữa.

Chúng tôi cứ thế nhắn tin qua lại cho nhau, với tôi anh là một người bạn tốt, luôn lắng nghe tôi nói và sẵn sàng cùng nhau sẽ chia mọi niềm vui nỗi buồn, còn với anh tôi biết, anh còn yêu tôi nhiều lắm, anh cũng không giấu điều đó nhưng anh không làm tôi thấy khó xử như xưa. Khi đi bên tôi anh luôn pha trò bằng những câu chuyện hài hước khiến tôi cười suốt ngày. Thế nhưng khi xa anh rồi, bao ký ức quá khứ lại dội về trong tôi, hằng đêm tôi vẫn luôn nghĩ về người đó và khóc một mình, tôi chưa thể quên người tình cũ mà nói đúng hơn là tôi vẫn còn yêu người đó, tôi cũng đã nói cho anh biết.

Xem thêm  Bắt cá 2 tay: tặng quà valentine sao cho hợp lý

tinh yeu em 2

Thời gian đó tôi hiểu rằng người đó đã không còn yêu tôi nữa đâu, bao nhiêu tin nhắn tôi gửi đi anh ta vẫn im lặng, thế nhưng tôi vẫn luôn ôm trong mình một niềm hy vọng rằng người đó vẫn còn yêu tôi, rằng người đó sẽ quay về bên tôi… Những lúc tôi như thế lại khiến cho anh_người đang yêu tôi đau lòng, tôi chỉ muốn xem anh giống như một người anh trai, hay một người bạn ấy vậy mà nhiều khi vắng tin nhắn anh một hai ngày tôi lại thấy như thiếu đi một điều gì đó, chẳng biết có phải là nỗi nhớ không nữa, nhưng sự thật một điều là tôi không muốn chấp nhận rằng tôi đang nghĩ về anh ngày một nhiều hơn, rằng anh đã từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi, rằng đã đôi lần tim tôi xao xuyến khi nghĩ về anh… thế nhưng tôi vẫn sống với những ký ức về một cuộc tình tan và những quá khứ thuộc về người yêu cũ.

Thời gian trôi đi bóng hình anh ngày càng xâm lấn tâm hồn tôi, và những mảng màu ký ức kia ngày một phai dần trong tôi, thế nhưng tôi vẫn muốn níu giữ nó lại bên mình, chẳng biết tôi có phải là “cô bé ngốc nghếch” như anh từng gọi không nữa, nhưng sự thật là tôi đang cố chống lại những gì trái tim mình đang thổn thức. Đã có lúc tôi đi chơi cùng anh, gieo vào lòng anh thật nhiều hy vọng rồi lại để anh thất vọng với những dòng tin nhắn khiến anh đau lòng.

Vào một đêm mưa nọ, tôi và anh ngồi chat với nhau suốt cả một buổi tối (dù rằng lúc đó chỉ cách nhau chưa đến 100m), anh và tôi đã nói chuyện thật nhiều, vẫn là chủ đề về chuyện tình cảm, đêm đó tôi tiếp tục nói với anh những lời vô tình rằng tôi chỉ xem anh là bạn, rằng tôi đang còn yêu người yêu cũ, rằng tôi sẽ chờ đợi người dó quay về… anh buồn lắm, anh đã nói rằng tôi đang ảo tưởng, rằng mọi cảm xúc của tôi chỉ là gian dối, anh cũng khẳng định rằng người đó đã quên tôi, đã hết yêu tôi… Từng lời nói của anh như từng nhát dao cắt vào trái tim tôi, nhưng lại không phải là nhát dao đoạt mạng mà nó như một ca phẫu thuật vậy, nó khiến tôi đau đớn vô cùng nhưng chính sau những lời nói đó anh khiến cho tôi tỉnh ngộ hẳn. Nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi đang hướng về anh, mà từng ngón tay lại gõ lên bàn phím những lời nói vô tình đến vậy, tôi gõ rồi enter liên tục mà nước mắt không ngừng rơi trên bàn phím.

Xem thêm  Giả vờ

tinh yeu em 1

Lúc đó đã hơn 12h đêm, ngoài trời mưa đang lớn dần, anh nói với tôi rằng anh sẽ out ra và chạy sang phòng tôi. Lúc đó tôi nhìn những dòng tin anh gửi mà thấy tim mình đau nhói, trước mắt tôi lúc này không phải là màn hình máy tính mà là hình ảnh anh đội mưa gió chạy qua nhà tôi với thân hình ướt đẫm và lạnh giá. Anh nói và thoát nick yahoo ra liền, tôi bắt đầu có cảm giác không yên, tôi thấy lo lắng và chỉ mấy phút sau điện thoại tôi rung lên, tin nhắn anh vừa gửi: “Anh đang đứng trước cổng phòng trọ em”, lúc đó tôi không còn nghĩ ngợi được gì thêm nữa, liền đứng dậy đẩy của phòng ra và lao vào đêm tối, cơn mưa lạnh lùng tạt vào thân hình nhỏ nhắn của tôi. Ngoài cổng, anh đứng đó với chiếc áo trắng mỏng manh và thân hình ướt sũng, tôi chạy tới ôm chầm lấy anh mà gào khóc lên như một đứa trẻ, anh đặt lên bờ vai tôi đôi cánh tây run rẫy vì lạnh. Đứng trọn trong vòng tay anh tôi thấy mình thật ấm áp và hạnh phúc, dường như anh cũng vậy, anh siết chặt vòng tay hơn và khẽ mắng “cô bé ngốc nghếch”, tôi ghé vào tai anh và nói với anh rằng: “Em yêu anh”.

Vậy là tôi đã yêu anh, không phải từ đêm hôm ấy mà đã từ rất lâu lắm rồi, nhưng tôi đã không đủ can đảm để vượt qua niềm đau trong quá khứ, tôi sợ phải quên và tôi sợ phải yêu thêm một lần nữa rồi lại đau thêm một lần nữa… nhưng chính anh đã khiến tôi nhận ra rằng mình đã sai, anh đã đến bên đời tôi, cho tôi tình yêu và cũng chính anh đã giúp tôi sống thật với trái tim mình. Tôi nhận ra mình thật khờ khạo biết bao khi cứ ôm hoài những niềm đau trong quá khứ và mơ tưởng về những điều không thực. Ai cũng có một thời để yêu và để nhớ nhưng quá khứ qua đi sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp, nếu cứ sống mãi với quá khứ thì ta sẽ dễ dàng đánh mất đi những tình cảm yêu thương tươi đẹp đang hiện hữu quanh mình và trong tương lai.

Cảm ơn anh nhiều nhé! Anh yêu của em.

Bình Dương

25/04/2011 16:28:33

Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!

× sticky