/** * Posts layout left sidebar. * * @package Flatsome\Templates * @flatsome-version 3.16.0 */

Món quà Valentine cuối cùng

/** * Post-entry title. * * @package Flatsome\Templates * @flatsome-version 3.16.0 */
25 lượt xem
/** * Posts content single. * * @package Flatsome\Templates * @flatsome-version 3.16.0 */

Anh nhận được tin em qua đời trong một chiều xuân, khi mà chỉ còn mười ngày nữa là tới ngày Valentine và cũng là ngày kỷ niệm 3 năm chúng mình yêu nhau và mùa Valentine thứ 4 mình quen nhau. Lúc đó em có biết anh đau khổ nhường nào không? Anh đã gào lên như một đứa trẻ, anh không tin nỗi sự thật đó dù rằng nó đã xảy ra.

Suốt 3 năm, tình yêu của chúng ta đã trải qua bao sóng gió, và cho đến khi chúng ta chuẩn bị bước vào ngôi nhà hạnh phúc, tận hưởng niềm vui trọn vẹn thì em lại bỏ anh mà đi. Em có biết là em tàn nhẫn lắm khi bỏ anh lại một mình giữa dòng đời này không?. Bao đêm anh dày vò tâm trí trong nỗi nhớ về em và luôn tự trách bản thân mình : Tại sao anh đã không ở bên em trong những ngày tháng cuối cùng? Tại sao anh lại đi công tác đúng vào những ngày em yếu nhất? Tại sao? Và tại sao?

Tổng hợp hình ảnh con trai buồn thất tình

Hơn một năm trước ngày em mất, trong một lần anh và em đang đi dạo trên phố thì bỗng nhiên em cảm thấy khó thở và chóng mặt rồi em đã ngất xỉu trên tay anh. Bác sỹ đã kết luận em bị ung thư máu, đó là một căn bệnh hiểm nghèo. Cái tin đó đã làm cho anh và gia đình em thực sự đau lòng, ai nấy đều chua xót nhưng lại không dám cho em biết. Kể từ cái ngày hôm đó anh vẫn luôn đi bên em nhưng trong lòng luôn chất chứa một nỗi đau quặn thắt nơi con tim mình, bởi anh biết rồi đây em sẽ ra đi mãi mãi, rồi đây em sẽ rời xa anh và mọi người để trở về với cát bụi, dù không muốn nghĩ tới chuyện đó, nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật. Cả anh, cả em và mọi người đều không thể chạy trốn nó.

Thời gian trôi đi những cơn đau ngày một hành hạ em hơn, những lần ngất xỉu của em ngày một dày hơn, cho đến một hôm khi không thể tiếp tục giấu được nữa, mọi người đã nói cho em biết sự thật. Em biết không? Lúc đó anh rất sợ, sợ rằng em sẽ không chịu đựng nỗi sự thật đó, vậy mà em đã làm cho mọi người quá ngạc nhiên khi thấy em không hề rơi một giọt nước mắt mà ngược lại còn nở một nụ cười an ủi mọi người. Thì ra em đã biết trước tất cả, thì ra nước mắt em đã rơi rất nhiều trong thời gian qua, vậy mà anh không hề hay biết, không hề cảm nhận được nỗi đau đó của em, có lẽ lúc đó em đã không còn đủ sức để khóc nữa hay nước mắt em đã chảy ngược vào tim mình?

Xem thêm  Mình chia tay nhau vì em quá yêu anh

Ngày tháng trôi qua, chúng mình vẫn yêu nhau và cho nhau những kỷ niệm đẹp. Nhưng rồi theo thời gian, sức khỏe của em cũng yếu dần, nhiều lúc đi bên nhau em nói : “Không biết mùa Valentine tới em có được nắm lấy tay anh đi dạo phố nữa hay không?” Những lúc như vậy anh thường gõ yêu vào trán em và nói rằng : “Ngốc à ! Rồi em sẽ khỏe lại thôi, và chúng mình sẽ luôn bên nhau mãi mãi”, anh nói vậy nhưng thật lòng anh thấy sợ, anh sợ lắm em biết không? Anh sợ điều em nói sẽ là sự thật, sợ em sẽ ra đi sớm hơn những gì anh mong ước. Bởi anh sợ điều đó nên anh đã ngõ lời cầu hôn em, nhưng rồi em đã từ chối. Anh biết không phải vì em không yêu anh, mà vì em rất yêu anh nên em không muốn làm khổ anh, và càng không muốn bắt anh phải hy sinh đời mình vì em, bởi em biết em không thể cùng anh đi hết cuộc đời này, điều đó càng làm anh yêu em hơn.

sinh nhat buon

Còn hơn một tháng nữa là tới ngày Valentine, ngày kỷ niệm của anh và em, bất ngờ anh nhận được lịch công tác phải đi xa, dù không muốn rời xa em vào lúc này nhưng vì công việc buộc lòng anh không thể từ chối được. Ngày anh lên đường đi công tác, cũng là ngày em nhập viện do tình trạng sức khỏe kém đi nhiều. Hôm đó anh đã nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em và nói rằng : “Cố gắng lên em nhé ! Anh hứa anh sẽ về sớm thôi và chúng mình sẽ có một mùa Valentine thật ý nghĩa em nhé !”, lúc đó em cũng nắm chặt lấy bàn tay anh và nói : “Anh cứ yên tâm đi, em không sao đâu, em sẽ chờ anh về để cùng đón Valentine, và cùng anh bước vào năm thứ tư của tình yêu chúng mình”. Thế rồi anh đặt lên bờ môi em một nụ hôn ngọt ngào và lên đường đi công tác, nhưng anh không ngờ rằng đó lại là nụ hôn cuối cùng mà mình dành cho nhau.

Xem thêm  Gửi đến em một lời xin lỗi muộn màng

Còn hơn mười ngày nữa là anh hoàn thành công tác và về lại với em, trong điện thoại em vẫn động viên anh : “Em vẫn khỏe, anh đừng lo và suy nghĩ nhiều về em nhé ! Anh gắng hoàn thành tốt công việc rồi về bên em“. Thế rồi một buổi chiều kia khi anh đang họp tổng kết công tác để chuẩn bị về với em thì bất ngờ nhận được điện thoại, khi thấy trên màn hình hiển thị số của bố em thì linh tính mách bảo anh có điều gì đó không hay đã xảy ra. tim anh đập loạn xạ khi đưa chiếc điện thoại lên tai mình, từ bên kia giọng bố em nấc lên từng tiếng : “Em nó…đi rồi con ơi” . Ngay lúc đó anh thấy trời đất như tối sầm lại, tất cả quay cuồng rồi người anh lảo đảo đánh rơi điện thoại xuống nền nhà, anh đau đớn vô cùng, ruột gan như xé ra từng mảnh. Anh bay về ngay trong chiều hôm đó, nhưng đã không kịp nhìn thấy khuôn mặt em lần cuối, cũng chẳng kịp nắm lấy bàn tay em thêm một lần chỉ còn nhìn thấy em vẫn hồn nhiên và ngây thơ trên bức di ảnh. Vậy là em đã ra đi, vậy là mùa Valentine này chỉ còn lại một mình bơ vơ giữa dòng đời, vậy là em không thể nhận thêm từ anh bông hồng đỏ và hộp chocolate thứ 4…

Vào đêm ngày 13/2 anh đã đến nhà em, anh thắp lên bàn thờ em một nén nhang rồi đứng đó lặng thinh, nhìn vào di ảnh em thật lâu, những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên gò má, anh nhìn thấy em đang mỉm cười với anh, anh nhớ em, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của những mùa Valentine trước. Nếu là một hay hai năm về trước thì giờ này chúng ta đang tay trong tay cùng dạo qua những con phố rực đèn màu xanh đỏ, dạo qua những cửa hàng bán đầy hoa tươi thơm ngát hay những cửa hàng chocolate ngọt ngào, vậy mà đêm nay ngoài kia tất cả không gian vẫn vậy chỉ có mình anh đêm nay chết lặng nơi này.

Xem thêm  Giả vờ

dem buon 1

Sáng 14/2 nghe tiếng chuông reo lên trước cổng, con LuLu sủa vang, vừa mở cửa ra anh thật sự bất ngờ và ngạc nhiên khi trước mắt mình là một người thanh niên trẻ với một bó hoa tươi và một hộp chocolate xinh xắn, anh chưa kịp hỏi người thanh niên kia món quà từ đâu thì anh ta đã trao vào tay anh rồi quay gót. Cầm món quà vào nhà, anh thật sự ko hiểu việc này là thế nào? Rồi anh bỗng giật nãy mình khi bóc hộp chocolate ra, đó là một bức thư và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh đó là nét chữ thân quen của em:

Anh yêu của em ! Có lẽ giờ này anh đang rất buồn và đau khổ phải không anh? Em xin lỗi đã ra đi quá sớm và đã lỗi hẹn cùng anh. Em đã không thể chờ đợi đến mùa Valentine thứ 4 của chúng mình. Em xin lỗi vì đã không cùng anh nắm lấy tay nhau đi suốt con đường này, xin lỗi vì đã bỏ anh lại một mình… Hãy cố lên anh nhé ! Đừng quá đau buồn vì em. Em đã sớm biết mình không qua khỏi vì vậy em đã viết bức thư này từ khi anh chưa đi công tác, em đã đặt trước món quà này cho anh và đã nhờ người của cửa hàng chuyển đến anh món quà cùng với bức thư này vào sáng 14/2, đây là món quà cuối cùng mà em có thể tặng cho anh, mong anh sớm quên đi em và tìm được một cho mình một người con gái tốt. Ở dưới nơi xa ấy em sẽ luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Vĩnh biệt anh nhé ! anh yêu của em“.

Biên Hòa 14/2/2013

Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!