Tản mạn thơ cùng Phạm Hữu Lộc

456 lượt xem

TẢN MẠN THƠ: Phạm Hữu Lộc (Đà Lạt) & Tiêu Thiên Bảo (bút danh cũ của Trịnh Bảo)

Chùm thơ vô đề: “ 04 ”

Tiêu Thiên Bảo (Tặng Phạm Hữu Lộc)

VÔ ĐỀ

Trót yêu mới biết dại khờ
Chìm trong say đắm sương mờ lưới giăng
Yêu rồi dạ mới hay chăng
Con tim lạc lối dưới trăng…vụng về
Trót tin vào một lời thề
Để ta quên mất nẻo về chốn xưa
Trót lòng đã ướt cơn mưa
Mắt kia nhòe trước khói thưa rũ mành
Vậy thôi ta cũng xin đành
Trái tim mắc bẫy để dành riêng em…

30/4/2014

Phạm Hữu Lộc

Ngàn sao đốt cháy trời đêm
Trăng huyền nhả bóng dịu mềm chờ mong
Tình thơ tận dưới đáy lòng
Gửi trên lá thắm xuôi dòng Cam Ly
Mùa đông vàng rực dã quỳ
Nam tây nguyên đợi người đi trở về

09/12/2014

Tiêu Thiên Bảo

Tháng năm không hẹn không thề
Dẫu xa tri kỷ có hề chi xa
Nhớ về Đà Lạt ngàn hoa
Giữa muôn tiên cảnh tình ta tương phùng

09/12/2014

Phạm Hữu Lộc

MONG BẠN TÌNH THƠ

Cao nguyên rừng núi chập chùng
Người ơi chớ có ngại ngùng đường xa
Sương rơi ngọc điểm tuyết pha
Đông về phố núi lòng ta mong chờ
Thác reo gọi bạn tình thơ
Rừng thông vi vút trăng mơ ảo huyền
Ngày nao đây bến kia thuyền
Mà nay bóng xế đã nghiêng qua đầu
Phố buồn lạnh ánh trăng thâu
Mặt hồ sóng sánh nhuốm màu tương tư…

Xem thêm  Bài thơ: Tìm trong ký ức

Dalat, 10/12/2014

Tiêu Thiên Bảo

Đông về gửi nhạn trao thư
Hỏi thăm phố núi bấy chừ hội hoa
Lòng thành đâu ngại đường xa
Phong trần đâu ngại bôn ba dốc đèo
Tâm giao đâu kể giàu nghèo
Đường đi dẫu có cheo leo vẫn cười
Sống trong một kiếp con người
Gặp nhau tri kỷ khắc lời sắt son…

10/12/2014

Phạm Hữu Lộc

Dù cho nước chảy đá mòn
Lòng ta đây vẫn sắt son đợi chờ
Mong ngày giữa phố mộng mơ
Dang tay mừng đón bạn thơ tìm về…

Dalat, 11/12/2014

Ghi chú:

Phạm Hữu Lộc là một người “bạn già” của Trịnh Bảo, gọi là bạn nhưng bác ấy đã lớn tuổi rồi, và tình bạn ấy đã hơn 10 năm, cả trên Facebook lẫn gặp nhau ngoài đời, lâu lắm rồi không đi Đà lạt nên cũng không có dịp ngồi cà phê bờ hồ Xuân Hương cùng “ông bạn” Phạm Hữu Lộc

Trích lời giới thiệu từ Facebook cá nhân của Phạm Hữu Lộc:

“Xa quê hương từ 7/1969, đến Saigon trên một chiếc “đầm già”. Cuối mùa đông 1974 đến Đà Lạt. Mùa xuân 1985 quá giang ô tô ra Đà Nẵng. Mùa xuân 1986 cỡi xe vận tải hành khách đến Stungtreng rồi vế Ratana Kiri ở Lom – Phat. Cuối mùa đông 1987 về thăm quê hương Quảng Ngãi. Đến mùa xuân 1988 vẫn còn vướng phải nghiệp truy đuổi để bắt chim trời nên môt lần nữa bị lạc đường giữa núi rừng cao nguyên Đà Lạt. Cả cuộc đời chỉ quen đi bộ (Vì đường rừng xe đâu có chạy được) và ngủ dưới tán lá cây rừng (vì ở đó chẳng có nhà ai).

Xem thêm  Bài thơ: Tro tàn một thuở

Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!