Chú ơi ! Sao không còn tin cháu nữa?

923 lượt xem

Con đường đất đỏ ban chiều lại tiễn tôi về lại thành phố, lúc này đêm đã khuya, gió sông thổi vào nghe lành lạnh nhưng bụi đường cũng đỡ hơn, ấy vậy mà mắt tôi vẫn cay xè, cay không phải vì bụi đường mà là bụi của lòng người.

Hôm nay tôi về Nhơn Trạch – Đồng Nai thăm người chú, chuyến phà Cát Lái đón tôi lúc 5h30 chiều tại quận 2 và trả tôi về bên kia bờ sông Sài Gòn. Nhơn Trạch đón tôi bằng ánh rực đỏ của buổi chiều tà, những con sóng dưới dòng sông vỗ vào thân phà tung bọt trắng, không gian phẳng lặng và dịu êm, Nhơn Trạch hiện ra với bao nỗi lòng thương mến.

niem tin 1

Còn nhớ năm 2008, khi lần đầu tiên đặt chân đến mảnh đất này, tôi đã thật sự ngỡ ngàng trước những cảnh vật thiên nhiên mang đậm nét nguyên thủy Nam Bộ này, nhìn những cây dừa nước xanh ngát mọc ven sông làm tôi cứ nhớ tới bộ phim “Đất phương nam”. Ngày ấy tôi đã gặp chú trong một chiều thu lộng gió, khi đó chú đang ngồi uống cafe bên quán lá ven sông, qua một buổi chiều tiếp xúc trò chuyện tôi đã thật sự hiểu rất nhiều về cuộc đời chú và thấy quý mến chú lắm.

Người ta hay gọi chú Ba Vân, chú đã ngoài 50 tuổi, quê gốc ở Kiên Giang, nhưng gia đình chú chuyển lên Tp.HCM từ khi chú còn nhỏ. Trước đây chú Ba là giám đốc một một công ty sản xuất thuốc thú y ở Gò Vấp, nhưng do năm 2003 gặp một số khó khăn trong kinh tế nên công ty của chú bị phá sản. Làm ăn thất bại, kinh tế gia đình gặp nhiều khó khăn, bởi vậy chú đã bỏ lại tất cả mọi thứ kể cả gia đình để về đây sống một mình (và cũng có nhiều lý do cá nhân khác nữa).

Sau một thời gian quen nhau tôi và chú đã chuyển về sống cùng phòng trọ cho vui, bởi tính cách hai người có nhiều điểm tương đồng nên tôi và chú rất thân và quý mến nhau lắm. Nhưng rồi năm 2009 tôi bất ngờ nhận được công tác chuyển về Bình Dương làm việc, khi đó tôi biết chú buồn lắm, cả tôi cũng vậy. Tôi về Bình Dương làm việc, mang theo bao kỷ niệm buồn vui của mảnh đất Nhơn Trạch vào tâm trí, thời gian trôi đi mới đó mà đã hai năm rồi! Nhanh thật, chẳng trách gì đời người chóng già vậy.

Xem thêm  Trò lừa dối đáng yêu và Valentine kỷ niệm

Hôm nay tôi trở lại mảnh đất này, thăm lại những kỷ niệm ngày xưa và ghé thăm chú theo lời mời qua điện thoại của chú. Qua phà Cát Lái bên phía Đồng Nai, tôi chạy xe theo con đường nhựa chừng đâu 300 mét rồi rẽ phải, đó là con đường đất đỏ nối liền hai xã Phú Hữu và Phước Khánh, có lẽ cái hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi đó là bụi, bụi đường mù mịt khiến cho con mắt tôi cay xè, áo quần cũng dính đầy bụi đỏ. Tôi chạy xe được chừng nửa đường thì mặt trời tắt hẳn, bóng tối bắt đầu tràn xuống khiến cho mọi cảnh vật trở nên thật đáng sợ. Chạy xe qua những đoạn đường không có dân cư, hai bên chỉ toàn là tràm và dừa nước, không gian tối mịt cùng với gió từ bờ sông đập vào những chiếc lá dừa nước nghe xào xạc thật khiến cho người ta rùng mình mà nổi gai óc.

niem tin 3

Cuối cùng thì tôi cũng tìm được đến phòng trọ của chú Ba, đó là một căn nhà nhỏ khoảng 30m vuông nằm sát mặt đường, chú thuê mỗi tháng chỉ 300 ngàn (Vùng nông thôn nên giá rẻ). Bước vào nhà tôi thấy chú đang rửa rau muống, chú nói: “ở đây xa chợ, lại không có xe nên chú chẳng chuẩn bị được gì cả, thôi thì hai chú cháu có gì ăn đó”. Vào rửa mặt xong tôi nói chú: “Cháu có mang theo chai rượu Minh Mạng để con lấy xe chạy xuống quán mua cái gì về chú cháu mình lai rai nhé”, nói rồi tôi lấy xe chạy xuống trung tâm xã Phước Khánh, chẳng bao lâu sau tôi đã mua được một số thứ cần thiết cho cuộc nhậu và quay trở về phòng.

Bày dọn các thứ ra nền nhà, tôi và chú bắt đầu nhập cuộc, lâu ngày không gặp nhau nên cả hai chú cháu nói mãi không hết chuyện. Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa tưởng như đã đi vào quên lãng nay lại ùa về trong căn phòng trọ nhỏ, chai rượu Minh Mạng cứ vơi dần rồi cuối cùng cũng cạn đến giọt cuối cùng, tôi thấy hơi mệt. Lúc này đồng hồ đã chỉ 22h đêm, nếu như mọi chuyện chỉ đến đây rồi kết thúc thì tôi đã không buồn và cũng không viết lên entry này, thế nhưng có một điều chú đã làm tôi thật buồn.

Xem thêm  Nỗi lòng của một kẻ nghiện Internet

Tôi nói chú: “Thôi mình dọn dẹp đi rồi lên nằm nghỉ chú cháu mình tâm sự tiếp nhé” khi đó tôi nghĩ đêm nay nằm ngủ với chú chắc tâm sự thâu đêm cũng nên (Ngày trước sống với nhau tôi và chú từng trò chuyện thâu đêm nhiều lần). Thế nhưng chú đã nói với tôi rằng: “Chú nói điều này cháu đừng giận nhé! Bạn chú vừa đưa cho chú giữ giùm một số tiền, nên đêm nay kế hoạch là cháu phải ngủ phòng ngoài, còn chú ngủ phòng trong”. Quả thật lúc đó tôi quá bất ngờ, không nói được một lời nào.

Nghĩ lại ngày còn sống với nhau, tôi và chú quý nhau như ruột thịt, sẻ chia mọi buồn vui trong cuộc sống. Khi đó chẳng bao giờ chú và tôi có một chút nghi ngờ nhau cả về vật chất lẫn tinh thần, tôi sẵn sàng gửi tiền lương của mình nhờ chú cất hộ, và chú cũng sẵn sàng giao xe máy và giấy tờ của chú cho tôi đi khắp nơi (khi đó chú chưa bán xe), ấy vậy mà bây giờ… Chú đã nghi ngờ tôi, chú sợ tôi lấy tiền của chú sao? Tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, và tự ái vô cùng. Chú cũng nhận ra điều đó trên khuôn mặt tôi, chú hỏi: “Ý cháu thế nào? Đừng tự ái nhé”, im lặng một lúc tôi buồn rầu nói: “không có gì đâu, cháu hiểu mà”.

Điện thoại reo lên (do tôi cố tình hẹn giờ trước đó) tôi vờ như có ai gọi mình rồi chạy ra ngoài nghe, một lát sau tôi quay vào và nói với chú: “Có lẽ cháu phải về Thành phố chú à! Cháu có việc rồi”, tôi đang nói dối, và chú cũng biết vậy nhưng chú chỉ nói: “Uh thì tùy cháu thôi, nếu cháu ở lại thì dắt xe vào nhà rồi ngủ, còn nếu về thì tranh thủ về sớm đi, chú mệt rồi phải đóng cửa ngủ đây”. Lời nói của chú có khác gì là đuổi tôi về, tôi buồn rầu nghĩ đến mấy bộ quần áo đang nằm trong túi du lịch, nghĩ đến ý định đi uống cafe cùng chú vào sáng mai và cả cái ý định ở lại chơi với chú vài ngày nữa, tất cả đều hụt hẫng và tan biến.

Xem thêm  Sắm vai

niem tin 2

Con đường đất đỏ ban chiều lại tiễn tôi về lại thành phố, lúc này đêm đã khuya, gió sông thổi vào nghe lành lạnh nhưng bụi đường cũng đỡ hơn, ấy vậy mà mắt tôi vẫn cay xè, cay không phải vì bụi đường mà là bụi của lòng người. Dường như lúc này cái màn đêm đen tối kia, và cả cái không gian vắng lặng kia cũng không còn khiến tôi thấy sợ nữa, tôi mông lung nghĩ đủ thứ chuyện với muôn vàn câu hỏi: Sao chú lại thay đổi nhanh như vậy? Sao chú không còn tin mình nữa? Hay chú say rồi làm vậy? Chẳng lẽ mình đã làm gì sai khiến chú mất niềm tin rồi sao? Tôi thấy mình rối trí quá, tôi vặn ga cho xe chạy nhanh hơn, chỉ mong rằng gió cũng sẽ thổi mạnh hơn để có thể cuốn đi mọi sầu tủi.

Bến phà lại hiện ra trước mắt, chẳng bao lâu sau tôi đã qua bờ quận 2, lại tiếp tục một cuộc hành trình về lại Thủ Đức, con đường xa lộ Hà Nội sao xa quá đổi, chạy mãi vẫn chưa đi hết nỗi buồn, để rồi nỗi buồn ấy theo tôi về tận căn gác trọ, len lõi vào tận trong giấc ngủ của tôi. Tôi giật mình tỉnh giấc và bật màn hình máy tính lên, tôi viết bài entry về chú, một bài entry thật buồn với cái tiêu đề: Chú ơi! Sao không còn tin con nữa?

Bình Dương

28/02/2011 08:14:23

Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!