LỜI CỦA ĐÊM
Ai ơi bưng bát cơm buồn
Đưa lên cửa miệng, lệ tuôn mi sầu
Cô đơn canh vắng một màu
Chén cơm nghẹn đắng ai nào hiểu cho
Cơm bao nhiêu bát thì no
Lệ bao nhiêu giọt để đo nổi buồn
Xa nhà, xa cách quê hương
Một thân trôi dạt con đường mưu sinh
Bao năm vẫn sống một mình
Con đường mưa nắng lặng thinh đi về
Nhà ai má ấp môi kề
Tôi căn gác trọ bốn bề quạnh hiu
Cũng từng hận, cũng từng yêu
Đến nay cái tuổi cũng nhiều hỡi ai
Mà sao xuân cứ trôi hoài
Đò đời vẫn tháng ngày dài lênh đênh
Phố phường đất rộng mông mênh
Mà sao đời thấy chông chênh ngoặt nghèo
Tình thì tựa núi cheo leo
Đời thì tựa sóng biển reo tháng ngày
….
Đêm khuya nuốt chén cơm này
Lùa vào cửa miệng đắng cay cuộc đời
Nghẹn ngào chẳng thốt nên lời
Buồn thiu ngước mắt lên trời thở than
Gieo mầm giữa chốn trần gian
Vẫn mong có lúc đại ngàn thẳm xanh./.
Biên Hòa, Đồng Nai – Ngày 21/03/2013
Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!