Yêu sao hỡi ánh trăng rằm

941 lượt xem

Tuổi trẻ ngây thơ và hồn nhiên, có lần nhìn lên bầu trời cao trong một đêm trăng rằm ta từng ước ao mình được bay lên đó để được vui chơi cùng chị Hằng, chú Cuội.
Hôm nay, lại một đêm trăng rằm soi lối. Mình ta cô đơn bước đi trên con đường vắng lạnh sao nghe lòng chợt miên man một thứ cảm xúc kỳ lạ vô cùng. Về đến căn phòng rồi mà sao chẳng muốn đẩy cửa bước vào, hình như là đang nuối tiếc một điều gì đó lãng mạn, sâu xa. Trăng hôm nay sao đẹp lạ lùng, đúng là rằm có khác, bao nhiêu cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ của ta phút chốc chợt tan biến. Có lẽ lâu lắm rồi ta mới lại có dịp ngắm trăng như đêm nay, bởi từ khi rời quê vào thành phố đâu có thời gian rảnh, ngày tất bật với công việc mưu sinh, đêm lại chông chênh với ngọn đèn bàn, màn hình vi tính hay bóng đèn cao áp trên những con đường phố thị, cuộc sống ồn ào và bon chen nhiều khi ta quên mất đi những hình ảnh lãng mạn quanh mình.

trang tron 1

Ta còn nhớ ngày còn ở quê, cứ mỗi đêm trăng rằm mùa hạ ta lại kéo chiếc chõng tre ra giữa sân rồi nằm ngửa mặt lên trời mà ngắm thỏa thích, ngắm cho đến lúc mặt trăng khuất núi thì đó cũng là lúc ta đã đi vào giấc mộng rồi. Tuổi trẻ ngây thơ và hồn nhiên, có lần nhìn lên bầu trời cao trong một đêm trăng rằm ta từng ước ao mình được bay lên đó để được vui chơi cùng chị Hằng, chú Cuội. Thế rồi tuổi thơ dần trôi đi êm đềm và dịu ngọt, lớn hơn một chút ta biết thế nào là thiên văn, địa lý qua từng trang sách vở, ta ít mơ mộng về trăng hơn bởi ta biết chẳng có chị Hằng hay chú Cuội nào trên đó cả, tất cả chỉ là chuyện cổ tích mà thôi thế nhưng vẫn thấy yêu sao thứ ánh sáng dịu êm đó.

Xem thêm  Phút xao lòng hay tôi đã ngoại tình?

Vào những năm học cấp 2, khi tình yêu văn học lớn dần trong ta, lúc đó ta lại càng thấm đẫm cái nét đẹp lãng mạn từ hình ảnh xa xôi đó qua từng câu thơ ngọt ngào :
“…Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay …” (thơ Hàn Mặc Tử)
Hay :
“Tiếng gì trên cỏ vừa rơi
Hình như phía ấy có người bỏ đi
Đạp lên cả ánh trăng khuya
Tiếng trăng như lá vỡ nghe thật buồn” (thơ Nguyễn Việt Chiến)

trang tron 3

Cả những hình ảnh đẹp lung linh trong sáng trong “Mảnh trăng cuối rừng” của Nguyễn Minh Châu và còn nhiều, nhiều lắm trong những vần thơ, câu hò, tiếng hát hay cả lời ru đâu đó trong đêm khuya của người mẹ “À ơi ! Hỡi cô tát nớc bên đàng / Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi”. Tất cả với ta giờ đã là quá khứ, nhưng đó là những quá khứ sống mãi trong tâm hồn. Người ta nói “Yêu thơ là kẻ đa sầu / Yêu trăng là kẻ bắt đầu mộng mơ” còn ta, ta yêu cả hai thứ nên chẳng biết mình có phải là người vừa mộng mơ vừa đa sầu không nữa, chỉ biết rằng khi ngắm trăng ta thấy tâm hồn mình thơ mộng và khi đọc thơ ta thấy có trăng luôn ẩn khuất trong từng câu chữ.

Mãi ngắm nhìn trăng và suy nghĩ vẫn vơ chợt trên bầu trời lóe lên một vệt sáng chạy dài rồi vụt tắt, đó là sao băng. Ừ ! sao băng cũng đẹp thật nhưng nó vụt tan nhanh quá, người ta nói rằng khi sao băng xuất hiện nếu cầm hai vạt áo cột vào với nhau và ước một điều gì đó thì sẽ thành sự thật. Ta chẳng tin vào điều đó, bởi bao năm qua ta luôn tự đi tìm điều ước cho riêng mình, ta chỉ yêu trăng và cảnh vật trong vũ trụ này cũng chỉ có trăng làm tim ta xao xuyến mà thôi. Trăng lên rồi trăng lặn, trăng tròn rồi trăng khuyết, có nhiều lúc ta thấy đời mình cũng tựa hồ như trăng vậy, cứ thăng trầm theo ngày tháng, sướng khổ buồn vui lẫn lộn. Nhưng rồi một ngày ta sẽ chết đi, chắc chắn là vậy rồi nhưng trăng sẽ còn lại mãi : “…Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi / Nên bâng khuâng ta tiếc cả đất trời…” (Xuân Diệu)

Xem thêm  Lời nói dối chân thành

trang tron 2

Đêm nay ngồi ngắm trăng, ta thấy lòng mình xao xuyến quá, bỗng nhiên ta thấy mình như lạc lỏng vào cái thế giới này rồi tự đặt cho mình câu hỏi : Giữa cái thành phố chen chúc, bụi đường này còn có ai như ta không nhỉ? Còn có ai 12h đêm vẫn còn ngồi mộng mơ một mình với vũ trụ không nhỉ? Hỏi rồi ta lại trả lời một mình : Chắc chỉ mình ta thôi. Ta lại thấy buồn, một nỗi buồn không đặt thành tên, có lẽ đó là do nỗi cô đơn của ta đang hiện hữu. Ta biết rồi trăng kia cũng sẽ tàn, cũng sẽ khuyết và rồi lặn mất chỉ có mình ta vẫn thao thức hằng đêm mà thôi, rồi ta lại chờ, chờ đợi một ngày trăng trở lại…Và nhất định sẽ là như thế hỡi ánh trăng khuya.

Bình Dương

18/04/2011 10:20:56

Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!