Người ta chia tay vì ghét nhau, vì chán nhau, vì phụ tình nhau, hay đơn giản vì đã hết yêu nhau… Còn anh chia tay em, với một lý do hết sức kỳ lạ, hết sức khó hiểu. Nhưng dù sao với anh nó vẫn là một lý do chính đáng, anh chia tay vì em quá yêu anh.
Người ta chia tay vì ghét nhau, vì chán nhau, vì phụ tình nhau, hay đơn giản vì đã hết yêu nhau… Còn anh chia tay em, với một lý do hết sức kỳ lạ, hết sức khó hiểu. Nhưng dù sao với anh nó vẫn là một lý do chính đáng, anh chia tay vì em quá yêu anh.
Anh còn nhớ khi anh cô đơn nhất, buồn nhất, đau khổ nhất… Cũng là lúc em đến bên đời anh, chỉ nhẹ nhàng thôi, chỉ êm đềm thôi, như một cơn gió thoảng. Vậy mà sao hình bóng em, ánh mắt em, nụ cười và khuôn mặt của em lại in đậm sâu trong trái tim anh đến vậy. Nếu anh là một gọng cỏ khô giữa mùa hè nắng cháy, thì có lẽ em là một cơn mưa rào mát ngọt, thật không ngoa khi anh tự mình so sánh vậy.
Em đã làm anh thay đổi, làm cho anh thêm niềm tin vào cuộc sống, làm trái tim anh ấm lại sau những chuỗi ngày băng giá. Em đến khi anh mất hết mọi niềm tin, nghị lực vào cuộc sống này. Em cho anh những tháng ngày đê mê hạnh phúc, những nụ cười mà anh tưởng chừng như đời anh đã vụt tắt và vụt mắt nó vĩnh viễn không bao giờ có được nữa. Em đã yêu anh, một tình yêu mãnh liệt nhất, chân thành nhất, bằng chính trái tim yêu thương nhất… Đó là những gì anh cảm nhận được.
Những tháng ngày bên em, anh thật hạnh phúc biết bao. Anh luôn thầm cảm ơn cuộc đời này đã mang đến cho anh một thiên thần là em. Em không đẹp như bao người con gái khác, không sắc sảo, nhưng em mang trong mình một nét đẹp riêng mà anh chẳng thể tả nổi bằng lời, chỉ biết rằng trong mắt anh, lúc đó em đẹp hơn ai hết trên đời. Em không đẹp vì vóc dáng, vì thân xác hay vì nhưng lời văn hoa, ngọt ngào. Mà em đẹp từ chính tình yêu chân thành em dành tặng cho anh.
Mỗi sáng mai thức dậy, anh đều nhận được một dòng tin nhắn chúc anh ngày mới vui vẻ, bình yên và hạnh phúc. Mỗi đêm về anh đều nhận được tin nhắn chúc anh ngủ ngon, mơ giấc mơ hồng… Mỗi ngày anh đều nhận được sự quân tâm, lo lắng cho anh. “Anh đang làm gì vậy?”. “Anh ăn cơm chưa?”, “Anh đi làm có mệt không? Có căng thẳng không?”… Lúc nào em cũng quan tâm và lo lắng cho anh, đến nỗi đôi khi anh thấy ngộp quá, như là bội thực vậy. Đôi lúc anh ko muốn trả lời những dòng tin nhắn quan tâm, lo lắng mà em đã dành cho anh.
Phải chăng cái gì quá cũng không tốt? Phải chăng tình yêu cho quá nhiều cũng dễ khiến người ta bội thực? Nhiều lần anh cố tình làm cho em giận, cố tình trễ hẹn cùng em, hay đơn giản là cố gắng vờ như mình rất vô tình… Đơn giản vì anh muốn thấy em giận anh, muốn em nũng nịu, giận dỗi với anh. Và anh muốn được dỗ dành em, muốn thấy vẻ mặt em hờn dỗi… Nhưng dường như dù hoàn cảnh nào thì em vẫn luôn quan tâm anh, chiều theo ý anh, chẳng bao giờ em cãi lại dù anh cố tình nói sai tất cả. Đôi khi anh muốn mình cãi nhau, giận nhau hay chí ít là quên nhau vài ngày để cho nhau một khoảng lặng bình yên để suy nghĩ, để chiêm nghiệm về một khoảnh khắc nào đó riêng mình. Nhưng rồi thất bại, mọi thứ đều thất bại bởi tiếng chuông điện thoại reo, và người gọi không ai hết ngoài em: “Anh ăn cơm chưa?”, “Anh không được khỏe à?”, “Sao anh không nhắn tin cho em?”, “Anh giận em à?”… Và còn nhiều lắm lắm những dòng tin nhắn em gửi cho anh, những lời thoại em gọi cho anh, đôi khi anh cảm nhận được em giống một người mẹ của anh hơn là một người yêu.
Một ngày kia, anh nói với em lời chia tay đường đột, em vỡ òa trong cơn khóc. Trái tim anh cũng quặn thắt từng cơn, thế nhưng thật lòng anh thấy mình không hợp. Anh quá vô tình, quá hờ hững. Với anh chỉ biết đến công việc và bạn bè, ngày sinh nhật em anh cũng không nhớ. Vậy mà em chẳng bao giờ trách anh một lời. Khoảng lặng trôi đi, anh thấy tình yêu mình cứ nhạt dần, dù rằng anh vẫn còn yêu em, nhưng em có biết không? sự quan tâm của em, tình yêu của em đôi khi khiến anh sợ, anh sợ rằng một ngày nào đó anh không thể yêu em nhiều như em nghĩ, và anh sợ khi đó đã quá muộn để quay đầu. Nên anh đã chọn cách chia tay em, bởi anh nghĩ rằng em sẽ tìm thấy được một người khác yêu em hơn, quan tâm lo lắng cho em hơn.
Hãy quên anh đi em nhé, đừng quan tâm anh và đừng yêu anh nữa. Anh biết em chẳng bao giờ hận hay ghét anh đâu, vì em là vậy mà. Nhưng anh vẫn mong em sớm quên anh đi và tìm cho mình một người khác tốt hơn anh vạn lần. Tình yêu đôi khi cần một chút sóng gió, hay một phút dỗi hờn vu vơ nào đó. Biển phải có sóng mới đưa được thuyền đi xa em biết không? Nếu biển lúc nào cũng lặng im, êm ả thì chắc thì thuyền đã có thể ra khơi. Đừng mang giông tố trút lên đời ai, nhưng cũng đừng bình yên quá. Trên con đường đời em bước anh chúc em sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình, anh sẽ sống theo lý lẽ của riêng anh, dù đúng hay sai anh vẫn mãi là anh. Chào em nhé! Em yêu.
Bình Dương – 02/12/2011 08:30:36
Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!