Bài thơ: Khoảng Cách
Khi xa em biển lòng anh dậy sóng
Gió nhạt nhòa và nắng cũng phôi phai
Khi xa em, anh vắng một bờ vai
Để sớt chia nỗi niềm đêm trở gió
Khi xa em câu yêu giờ bỏ ngỏ
Trăng chập chờn, mây biết tỏ cùng ai
Tâm hồn mình đang một hóa thành hai
Một ở đây, một lạc về bên đó
Tìm bóng em trên lối về gác trọ
Bàn chân nào đơn độc một bàn chân
Ngày hoang vu, đêm mong nhớ chập chờn
Trong giấc ngủ chợt mừng… em bên cạnh
Rồi tỉnh giấc chỉ chiếu chăn đơn lạnh
Em xa rồi ngày tháng cũng phôi phai
Khi xa em một phút hóa ngày dài
Một tuần thôi cũng như là một tháng
Mặt trời lên rồi chiều hoang chạng vạng
Nắng mưa gì tâm trạng cũng đơn côi
Đăk Min giờ nơi ấy xa xôi
Em có biết anh ngồi đây mong nhớ
Yêu thương ơi hai từ “chồng” từ “vợ”
Một lần yêu duyên nợ đến bạc đầu
Một lần yêu là mãi mãi về sau
Khi tóc bạc phai màu ta vẫn thắm
Trong cuộc sống có trăm nghìn khoảng lặng
Giận dỗi, ghen hờn sâu nặng lại càng yêu
Em ơi em, đời dài ngắn bao nhiêu?
Thoáng nhìn lại trăm năm thời đã hết
Những lo toan bên đời mỏi mệt
Ta cũng mỉm cười cho đến lúc tàn canh
Em đi rồi cây cỏ kém màu xanh
Biên Hòa rộng mà lòng anh bé nhỏ
Bước tâm tư đi về bên gác trọ
Chẳng thể nào rải rộng với hư không
Chẳng thể nào ôm trọn những mênh mông
Của khoảng vắng nơi tim anh trống trải
Em đi rồi biết rằng em trở lại
Nhưng xa một ngày bằng nỗi nhớ trăm năm….
Đây là bài thơ viết vào 9 năm trước, ngày 04/03/2014 khi vợ mình về Đắk Min làm việc, mình thì ở lại Biên Hòa nhớ vợ quá nên viết bài thơ này.
Biên Hòa & nỗi nhớ – 04/03/2014
Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!