Tôi biết rằng ngồi trước màn hình máy tính quá lâu sẽ có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, nhưng tôi không biết làm cách nào để hạn chế điều đó. Cứ rảnh thời gian là tôi lại vào.
Người ta nghiện Ma túy – Xì ke, nghiện Rượu – Bia – Café – Thuốc lá, còn tôi lại mắc một chứng nghiện khác đó là nghiện Internet. Tại sao ư? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết rằng một ngày không truy cập vào nó thì thấy nhớ, nhớ lắm, nhớ không chịu được, những ngày như vậy tôi thường buồn bã, chán chường và chẳng tập trung làm được việc gì. Nhiều khi tôi thấy mệt mỏi với chứng nghiện internet của mình, nhiều khi đôi mắt như nhòe đi trước cái màn hình LCD với những hình ảnh muôn màu trên đó, thân mình như muốn gục xuống bàn phím vì phải ngồi trố mắt mà gõ gõ nhiều giờ liền, vậy mà vẫn không thể nào tắt máy được.
Tôi bắt đầu biết đến Internet từ năm 2004, ngày ấy Chat trên Yahoo là một sân chơi hoàn toàn mới lạ với chúng tôi, và cái Nick đầu tiên của tôi được ra đời vào ngày 19/5/2004. Đó là một cái mốc quan trọng trong quá trình nghiện internet của tôi, tính cho đến hôm nay chặng đường đó đã gần 7 năm trời rồi. Nếu như ngày ấy mỗi lần vào quán internet ngồi lâu nhất cũng chỉ 3 giờ đồng hồ mà thôi, còn bây giờ thì có ngày tôi chiến đấu 24/24.
Tôi biết rằng ngồi trước màn hình máy tính quá lâu sẽ có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, nhưng tôi không biết làm cách nào để hạn chế điều đó. Cứ rảnh thời gian là tôi lại vào, ở công ty vì quy định nghiêm ngặt nên internet chỉ được phục vụ cho công việc mà thôi, nhưng dù sao cũng phải gián mắt vào màn hình 8h / ngày làm việc. Nhiều đồng nghiệp của tôi thường than phiền vì cảm thấy mệt mỏi về điều đó, còn tôi bấy nhiêu đó chưa đủ đâu, vừa bước chân về đến nhà là tôi lại lao ngay vào cái máy tính, và có hôm cứ thế chiến đấu tới tận 2-3h sáng hôm sau mà quên luôn cả ăn và ngủ.
Có lẽ đọc đến đây các bạn đang muốn hỏi tôi rằng: Vì sao lại vào internet nhiều vậy? Bạn ngồi trên đó làm gì? Xin thưa với các bạn rằng suốt bảy năm qua tôi chưa bao giờ động con chuột vào bất kỳ một trò Game nào trên máy tính, kể cả Game Online hay Game Flash. Vào internet với tôi chỉ một lý do duy nhất: Đó là buồn!!!!! Cuộc sống đời thường của tôi rất cô đơn và buồn chán và đã luôn là như vậy từ rất lâu rồi, tôi vào internet là để đọc sách báo, để học những gì mình chưa biết, để tìm những gì mình cần trên Google và để Chát với mọi người.
Vào internet tôi có thể thoải mái chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống với những con người xa lạ, có khi cách nhau nửa vòng trái đất. Vậy nhưng đôi khi nhận được một lời động viên chia sẽ lúc muộn phiền hay những lời chúc và những khuôn mặt cười ngộ nghĩnh gửi cho nhau lúc có niềm vui, tất cả đều mang lại những niềm hạnh phúc ngọt ngào mà ở thế giới thật chẳng bao giờ có được.
Tôi tìm đến internet như một cái phao cứu cánh những lúc cô đơn, cả khi buồn lẫn khi vui. Tôi biết rằng cuộc sống trên mạng nhiều lúc chỉ là ảo, sống phải đối diện với những gì đang diễn ra trước mắt, nhưng tôi thấy ở cái xã hội bên ngoài luôn tồn tại sự ganh đua, đố kỵ và có cả sự thù hằn nữa đó là những cái tôi luôn sợ và chẳng muốn đối mặt với nó, còn đến với những người bạn trên internet. Tôi thấy cuộc sống ở đó thật thoải mái, tôi được nói, được cười đùa, được chọc ghẹo mọi người khi tôi vui và được than thở, được khóc lóc, kể lể chuyện đời khi tôi buồn, ở đó sẽ chẳng có ai ghét tôi cả bởi tôi cũng chẳng ghét ai, tất cả luôn dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp.
Sau khi rời Yahoo tôi tìm đến YuMe như một sự tình cờ, và ở ngôi nhà mới này tôi thật sự thấy hạnh phúc và ấm áp, tôi luôn nhận được những lời chúc thật ngọt ngào mỗi lần tôi mở Profile lên và ở đó còn có những món quà thật dễ thương nữa, tuy là quà ảo nhưng tấm chân tình của mọi người thì là thật, không nói đâu xa như dịp tết vừa rồi một mình tôi ở lại nơi đất khách quê người, không người thân, bạn bè xa vắng nếu những ngày ấy không có internet và những người bạn trên mạng thì có lẽ tôi đã chết vì buồn tủi, vì cô đơn…
Có thêm những người bạn trên YuMe tôi lại càng dành nhiều thời gian hơn cho internet, cứ một ngày không vào là tôi thấy nhớ mọi người rất nhiều, và tôi biết ở đó các bạn cũng đang chờ tôi, chờ những dòng comment của tôi, chờ những bài viết của tôi… Nhiều hôm đi làm về tôi sà mình ngay vào máy tính rồi cứ thế hết comment sang chúc mừng, chào hỏi rồi viết bài, đăng ảnh… Có hôm tôi ngồi từ chiều đến tận 4h30 sáng hôm sau, cái chứng nghiện internet của tôi dường như ngày càng nặng hơn, có nhiều lúc ngồi chân co, tay gõ tới lúc gõ xong bài entry thì cả người đã tê cứng như khúc gỗ, lại có nhiều khi ngồi dán mắt vào màn hình đọc những bài blog hay của bạn bè cho đến lúc nhìn ra ngoài thì mắt mũi như tối sầm, đầu choáng váng vậy mà tôi vẫn ngồi.
Người ta nói “Cái gì quá cũng không tốt” và trong đó internet cũng không ngoại lệ, thói quen vào mạng đọc báo, xem tin tức và giao lưu bạn bè là tốt nhưng với tôi thì có lẽ tôi đã dành thời gian quá nhiều cho nó, đôi khi tôi muốn hạn chế bớt đi thế nhưng không vào internet tôi lại chẳng biết làm gì cho hết thời gian, cùng lắm cũng chỉ lang thang ngoài đường 30 phút rồi lại về, mà về rồi một mình một bóng lại buồn, thế là lại vào mạng.
Có nhiều lúc tôi tự hỏi mình: Chẳng lẽ mình cứ cô đơn mãi thế này sao? Chẳng lẽ cuộc đời này mình không tìm lấy được một người để gửi gắm cái mà người ta gọi là “Tình yêu” sao? Hay nhân duyên chưa tới? Những câu hỏi tôi đặt ra chỉ có màn đêm nghe thấy mà thôi, nhưng màn đêm cũng lặng im chẳng nói một lời, chỉ có tiếng gió thổi những cành me xào xạc ngoài kia mà thôi. Rồi những đêm buồn một mình tôi lại viết, những bài entry về quê hương, về cuộc sống xã hội và về tình yêu, đó là những cuộc tình buồn. Tôi thường viết những entry tình yêu đầy sóng gió, đầy đau khổ mà tôi cũng chẳng biết vì sao nữa, có lẽ những con chữ gõ ra màn hình cũng chịu ảnh hưởng nặng nề của tâm trạng người viết chăng…?
Ai có thể chữa dứt được chứng nghiện internet của tôi? Có lẽ chỉ có mình tôi mà thôi, nhưng tôi lại không muốn dừng lại, tôi muốn mình cứ nghiện, nghiện mãi bởi tôi yêu nó, bởi đó là cuộc sống của tôi và bởi vì một điều rất giản dị rằng: Tôi yêu các bạn của tôi trên internet nói chung và trên YuMe nói riêng, yêu nhiều! Nhiều lắm! Và sẽ mãi là như vậy.
Bình Dương
16/02/2011 13:53:09
Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!