Sáng nay ngày chủ nhật, có dịp dọn dẹp lại phòng và những thứ lâu ngày không đụng tới. Bỗng hiện về trước mắt ta từng nét chữ thân quen, nét chữ của một thời ta và em trao nhau bao yêu dấu với… những bức thư tình ta gửi về nhau.
Chợt đâu bắt gặp cơn gió nhè nhẹ, lướt êm trên từng tán lá, và buông khúc nhạc không lời xao xuyến. Cơn gió mang theo sự ngọt ngào, êm ái, bất chợ hiện về trong ta những ngày tháng cũ xưa, của một thời ấu thơ hoa mộng. Những ký ức về em_người con gái một thời làm tim tôi thổn thức, bỗng nghe tim mình nhói đau khi đâu đó tiếng chia tay em năm ấy dội về. Tất cả vẹn nguyên như mới vừa hôm qua vậy.
Ngày ấy em còn nhớ không em? Những kỷ niệm ấu thơ và cả những năm tháng học trò, sẽ chẳng bao giờ anh quên được. Ôi! cái lần đầu tiên ấy, năm lớp 6 anh gặp em, cô bé với đôi mắt tròn xoe, mái tóc kết thành hai bím và nụ cười hồn nhiên như nắng mùa Thu. Rồi em nhớ không cái năm lớp 8, lần đầu tiên trong đời tim anh bỗng đập nhanh hơn một nhịp khi nhìn trộm em, và cũng là lần đầu tiên hai ta đỏ bừng khuôn mặt khi vô tình ánh mắt chạm nhau giữa khoảng không sân trường.
Ngày tháng trôi qua, ta thơ ngây, ta hồn nhiên và ta vẫn đi bên nhau, sáng cắp sách đến trường trên con đường làng thơm mùa gặt, chiều về mênh mang với cánh diều chao nghiêng hay đùa vui với những đám cỏ gà… Xuân về em hái hoa thơm, anh tung tăng đuổi bướm. Hè sang anh leo cành sấu bắt ve, em nô đùa với nắng. Thu tới là mùa mình cùng thả hồn trong cơn gió heo may. Để rồi khi Đông đến ta lại cùng nhau xuýt xoa bàn tay run rẩy với con gió lạnh đầu mùa… Tất cả qua rồi, em còn nhớ không em?
Mười tám tuổi, em trở thành thiếu nữ, em xinh đẹp nhất làng, làn da trắng, đôi mắt sáng như hai hòn ngọc, mái tóc đen mượt buông dài ngang eo… và em là thiên thần trong anh (một chàng trai thôn quê da ngăm đen vì phôi pha năm tháng).
Mười tám tuổi ta chập chững bước vào đời, và cũng như bao người con miền Trung khác, anh phải ra đi kiếm tìm miếng cơm manh áo, em ở lại quê nhà với những điều mong ước tương lai. Ngày chia tay năm ấy em còn nhớ không em? Chùm hoa phượng cuối hè anh tặng em chẳng còn thắm đỏ nhưng vẫn nhuốm màu ngàn dặm quan san. Ta lớn lên bên nhau với những buồn vui, giận hờn và chút thơ ngây, khờ dại nhưng giọt nước mắt chia ly đầu đời ta dành tặng nhau đêm ấy em nhớ không?
Anh ra đi xa xôi vạn dặm, chốn Sài thành mong nhớ người thương, cuộc sống nơi quê người bao ngậm ngùi chua xót, bàn tay chai sần theo năm tháng tha hương. Em cất bước lên giảng đường đại học, tương lai rộng mở chân trời ước mơ… Ngày tháng trôi qua ta “xa mặt cách lòng”, rồi ký ức xưa như chỉ còn mỗi mình anh lưu giữ, em đã vội quên rồi những năm tháng yêu thương.
Nhận tin em lấy chồng vào một chiều lạnh cuối mùa Đông, cơn mua phùn như cứa nát trái tim anh với nhừng gì chua xót nhất. Xuân đang dần đến, Đông cũng dần qua mà lòng anh thì băng giá, tim anh như chết lặng, tâm hồn anh thôi tiếng thổn thức đêm ngày, tất cả cuồng quay và đời giông tố.
Chồng em là giám đốc mà, anh ta rước dâu bằng một đoàn 16 chiếc xe con bóng loáng, làm náo nhiệt cả một làng quê bao đời thuần nông vốn yên ả, thanh bình. Anh nghe nói ngày cưới em lộng lẫy trong chiếc váy hoa màu trắng tinh khôi, ừ khác xa cái thuở ấu thơ ta từng chơi trò cô dâu, chú rể trong lấm lem bùn đất em nhỉ?
Em về làm vợ người nơi chốn thị thành xa hoa rực rỡ, em còn nhớ gì một thuở ấu thơ? anh cũng thôi không còn khóc nữa, đem gom nhặt những mảnh vụn ký ức một thời cất vào một góc riêng mình nơi nỗi nhớ không tên. Năm tháng vẫn cứ thế trôi qua, giờ đây anh vẫn lặng thầm đi trong cuộc đời nhạt nhẽo, anh cũng đã là người thành đạt trong con mắt bao người. Thế những với em và tình yêu của em anh vẫn là người thất bại.
Sáng nay, một sáng mùa thu như bao buổi sáng khác nhưng lạ lùng từ cơn gió heo may, chẳng hiểu gió nói vào tai anh điều gì? Nhưng anh nghe như gió đang thầm kể lại chuyện tình ký ức anh và em, đêm qua anh đã mơ gì nhỉ? Anh chẳng nhớ nổi mình đã mơ gì, nhưng sáng nay thì anh biết, anh đang mơ về em đó em biết không? Chắc giờ đây bóng anh trong em đã không còn dấu vết đúng không em?
Anh sẽ thôi không còn yêu em nữa, không còn nhớ em nữa, những bức thư ngày nào anh xin đốt hết nghe em? Anh biết rằng những ký ức này đốt mãi chẳng thành tro đâu, nhưng anh chỉ muốn nó nằm ngủ im yên giấc, xin em đừng đánh thức nó dậy nghe em? Quá khứ ơi xin ngủ quên, ta cũng xin vĩnh biệt người: Ngày Tháng cũ.
Bình Dương – 29/08/2011 08:19:13
Ghi chú: Mình thành lập website cá nhân này nhằm thỏa mãn đam mê viết lách, bao gồm những bài blog mình tự viết và cả những nội dung sưu tầm. Nếu bạn yêu thích hãy cùng kết nối với mình qua Zalo: 0949.339.222 hoặc Facebook: Trịnh Bảo. Cảm ơn bạn đã ghé thăm!